Thành phố chạm Đông về lành lạnh chút heo mây
Anh rất nhớ con đường bên hồ Tây tĩnh lặng
Chiếc khăn em choàng vẽ mây trời và nắng
Mang chút ấm trong Nam ra tặng xứ Bắc người
Hà Nội có gì mới không em khi phố vắng anh cười
Nơi ngõ nhỏ gánh hàng rong còn bán?
Dãy phố cổ bình yên đi dạo hoài không chán
Anh nhớ em thật nhiều!
Thành phố bỗng buồn tênh...

Hà Nội mùa này ngày có ngắn hơn đêm?
Chắc nắng lên không đủ làm phố ấm
Em đi đâu nhớ mang theo chiếc ô hoa màu sậm
Dẫu cơn mưa bất chợt về anh không thể đón đưa
Anh nhớ em rồi
Em có nhớ anh chưa?
Hay vờ vĩnh nhớ chi cho mệt óc
Chủ nhật không có anh uống cà phê một mình đôi mắt buồn sắp khóc
Tính em luôn vậy mà, rất ngốc nghếch, dễ thương
Rồi một ngày anh nắm chặt tay em qua những con đường
Những góc phố rực rỡ màu của nắng
Căn bếp của nhà ta đã có em thật ngọt ngào và ấm
Buổi sáng thật vui khi anh ngắm em cười
Cảm ơn nợ duyên cho anh gặp một người...
Bích Thoa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét