Em có gửi gì cho tháng mười hai không
Khi mùa đông đã ghé ngang trước cửa
Trời âm u nắng đã không vàng nữa
Yêu thương đong đầy trong hơi ấm bàn tay
Em ước gì không cho tháng mười hai này
Khi con tim em đã trở nên khô cứng
Sâu trong đôi mắt anh thấy nỗi đau em chịu đựng
Ai bảo cái duyên số phận thích trêu đùa

Lặng lẽ mười hai lặng lẽ phút giao mùa
Lặng lẽ một mình lặng lẽ về mỗi tối
Hạnh phúc tắc đường nên có lẽ đến muộn
Cô đơn lâu rồi có lẽ sẽ thành quen
Này em
Tháng mười hai về hãy quên đi muộn phiền
Tuổi thanh xuân em vẫn còn giang dở
Tuổi trẻ mà tránh sao được lầm lỡ
Đông sẽ qua nhanh cho hơi ấm xuân về
Em sẽ lại vui tỉnh giấc sau cơn mê
Sẽ lại xốn xang khi mỗi lần ngang phố
Và con tim sẽ thêm một lần mở
Cô gái có nụ cười tỏa nắng giữa trời đông.
Nguyễn Duy Phú
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Bài thơ dễ thương dễ chịu và nhẹ nhàng quá. Cảm ơn bạn tác giả nhe, đầu ngày đã đọ được một bài thơ hay :)))
Trả lờiXóaHay, dễ cảm nhận :-)
Trả lờiXóa