Một cõi em ngồi giữa căn phòng vắng tanh
Cafe và anh đều khiến em mất ngủ
Bóng đêm bủa vây mang nỗi buồn vũ trụ
Như muốn lấp đầy những khoảng trống riêng em
Có những kỉ niệm tưởng như đã cũ mèm
Dưới bao bụi mờ của thời gian lặng lẽ
Kỉ niệm về anh, về một thời tuổi trẻ
Sao tim vẫn còn khẽ gảy những xót xa?
Chúng ta có đủ giàu để mua lại quá khứ đã qua?
Mua lại hồi ức đã trở thành cũ kĩ?
Khi những đau thương vẫn còn đang âm ỉ
Khi đôi chân ai đã lệch bước đi rồi
Giữa những xuôi ngược trên vội vã đường đời
Nếu có ngang nhau đừng buông lời chào hỏi
Bởi em bận lắm, trên bước chân mòn mỏi
Bận để quên anh, để thôi nhói trong lòng...
Trần Thị Luyện
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét