Giữa lưng chừng cả hai thành xa lạ
Quên đi nhau, rất mau và vội vã
Như người lạ như tất cả chưa từng
Người tôi thương ! Mà nay sao ngập ngừng
Câu hỏi thăm cũng thấy sao khó nhọc
Bỗng tủi hờn, bỗng đau đến bật khóc
Vì cuối cùng sự thật vẫn không nhau
Người tôi thương ! Nghĩ thôi cũng thấy đau
Sau tất cả cũng chỉ là dĩ vãng
Bước qua nhau những bước chân lơ đãng
Rồi để lại một khoảng trống xa xăm

Người tôi thương ! Vậy là những tháng năm
Của sau này sẽ chẳng còn nhau nữa
Hai chúng ta vẫn sẽ có một nửa
Nhưng mãi mãi sẽ chẳng thể có nhau
Người tôi thương ! Hình dung không phai màu
Vẫn hiện hữu quanh tâm trí mỏi mệt
Ngày lại ngày hằn sâu thêm dấu vết
Vết thương lòng, vết xước ở nơi tim
Người tôi thương ! Chúng ta đã đi tìm
Giữa triệu người may mắn để thấy nhau
Vậy vì sao ? Giờ chỉ là niềm đau
Để lạc nhau một lần thành mãi mãi
Trong đêm vắng, chỉ còn tiếng thở dài...
Vô Hối
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét