Con đã bao lần khóc ướt gối từng đêm
Vì một người con vẫn thường gọi tên ngay cả trong giấc mộng
Mà quên mất giữa cuộc đời có một vòng tay luôn mở rộng
Đón con về để che chở những bình yên
Có thể con chưa dám nói cảm ơn mẹ - Mẹ hiền!
Mà đã trăm lần cảm ơn người đàn ông làm trái tim con vụn vỡ
Để khi đớn đau trái tim con nức nở
Lại chỉ biết tìm về bên mẹ mà thôi
Người đàn bà chịu bao cay đắng ở trên đời
Nụ cười hiền vẫn nở trên môi dõi nhìn con khôn lớn
Từ thủa ấu thơ còn đôi bầu sữa ấm
Đến lúc nên người thưa thớt những bữa cơm

Con vẫn thường bên người con trao tiếng yêu thương
Mua tặng người ta những món quà nói hộ lòng cảm phục
Bởi nghĩ rằng người ta sẽ chẳng đổi thay, mang cho con hạnh phúc
Như tất yếu trên đời vốn dĩ có từ lâu
Con vẫn thường trăn trở suốt đêm thâu
Lo sợ người ta vì một vài ba chuyện buồn mà chùn chân, mỏi gối
Đâu biết bên kia bức tường cạnh phòng con, mỗi tối
Mẹ chưa thể ngủ yên, vì con vẫn sáng đèn
Rồi đến một ngày tình ấy chẳng thắm duyên
Người con vẫn thường cạnh bên lại dễ dàng rũ bỏ
Con lại chỉ biết chạy về cạnh bên nức nở
Nước mắt mẹ lăn dài, ướt cả mái tóc con
Con mới hiểu những dấu vết chân chim
Trên đôi mắt mẹ hiền, chẳng ngẫu nhiên mà có
Có phải chăng để đổi cho con bớt khổ đau, sóng gió
Cuộc đời này.... mẹ gánh cả phần con
Rong Rêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét