Anh mệt rồi hãy dựa vào vai em
Không êm đềm như lời ru của mẹ
Không là cánh nôi mẹ đưa anh khe khẽ
Nhưng đủ ấm êm để anh đỡ mệt nhoài
Anh mệt rồi đừng cố gắng gượng hoài
Em biết rằng ngoài kia toàn giông tố
Tháng ngày kia chân qua mòn con phố
Nếu mỏi rồi anh hãy nghỉ dừng chân
Có bao giờ anh suy nghĩ phân vân
Cuộc sống cần gì khi ngoài vòng cơm áo
Đừng cười với em bằng nụ cười gượng gạo
Anh hãy là chính mình khi đối diện với em
Nhìn anh kìa mái tóc rối lấm lem
Cả làn da cũng rạn dày sương gió
Từ bây giờ ta học dần buông bỏ
Nếu có mệt nhoài ..... Xin dựa vào vai em !
Tiểu Tuyết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét