Thành phố ồn ào này không có chỗ cho em
Chỉ có nỗi cô đơn là bủa vây khắp ngả
Mỗi cung đường em qua phố tính toan, mặc cả
Lê bước chân về bóng với bóng lẻ loi
Có những đêm dài phố cười nhạo kẻ đơn côi
Nên mặc trời đổ mưa, phố vắng tênh lặng lẽ
Để phút chia ly kẻ vỡ òa
....rất khẽ
Một kẻ vô tình giết chết nửa hồn ai.

Em cứ tưởng tất cả sẽ phôi phai
Mà phố cứ ru hoài một khúc ca muôn thuở
Kỉ niệm nhuốm rêu xanh, phố nhắc em dang dở
Chẳng còn tin yêu để thêm lỡ một lần...
Giá phố cứ điềm nhiên đừng níu kéo bước chân
Để em thôi nhớ, thôi hết chờ hết đợi
Cuộc đời cứ loanh quanh, khoảng cách thêm vời vợi
Liệu người có trở về để phố khóc một lần thôi?
Sầu Đông (Phương Trâm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét