Đến cuối cùng hi vọng vỡ làm đôi
Tình yêu thành mũi dao găm vào lòng tê tái
Ta gục mặt vào đêm cười mê dại
Ước gì nhắm mắt, triệu năm trôi
Không uống giọt rượu nào mà chất ngất men cay
Không một tiếng biệt ly mà lòng nghe giá buốt
Ở ngoài kia, đêm thở dài sõng sượt
“Ừ em, tất cả đã qua rồi”

Mùa thu nay còn gió bão mà thôi
Cây nằm chết trên phố đầm nước mắt
Và còn ta với ta giữa tháng ngày buồn xơ xác
Điêu linh, nghiêng ngả, trống tênh
“Mình quên nhau đi thôi” là câu kết cho một chuyện tình.
Yêu nhiều quá nên đắng cay nhiều quá
Đừng phỉnh phờ nhau rằng “hãy coi như xa lạ”
Quên làm sao được, quên làm sao?
Trái tim ta là lá đã úa màu
Rơi buồn bã trong một chiều đông đứng
Hoàng Nguyễn Hải Lam.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét