Lòng không còn buồn khi nhắc một cái tên
Không còn quan tâm và hàng đêm thầm nhớ
Không còn mong chờ người ta quay về nữa
Là khi nhận ra lòng em đã yên bình.
Không còn đợi chờ vào mỗi buổi bình minh
Dòng tin nhỏ thôi: "Chúc an lành ngày mới."
Không còn dại khờ và những lần nông nổi
Vết xước trong tim cũng ngừng nhói từng cơn.
Không còn một mình ngồi gặm nhấm cô đơn
Cũng không còn buồn khi người cùng ai khác
Không còn ngắm mưa rồi khóc trong nhòa nhạt
Không còn tủi hờn và mất mát như xưa.
Không còn cần người mỗi ngày sẽ đón đưa
Nghe bài hát xưa cũng không còn khóc nữa
Trong những giấc mơ thôi giật mình lo sợ
Khi những tổn thương dường như quá đủ rồi.
Bởi nhận ra rằng người không đáng nữa thôi.
Lai Ka
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét