Khi mái tóc còn xanh màu tuổi trẻ
Ta ngại gì mà chưa thể yêu thương?
Những xót xa như một lẽ bình thường
Khi hạnh phúc…làm nỗi buồn tan biến.
Ai khi yêu không đôi lần mỏi mệt
Muốn buông tay, và quên hết tháng ngày
Nhưng chân thành sẽ khiến những đắng cay
Phải chạy trốn…và bàn tay lại ấm.
Dù không nói nhưng hình như sâu thẳm
Trong tim ta vẫn cần lắm một người
Người mỉm cười mỗi lúc thấy ta vui
Sẽ ủi an khi ta bùi ngùi khóc.
Ta giờ đây vẫn còn xanh màu tóc
Hãy yêu đi…đừng lén khóc một mình
Ngày mỗi ngày được tô điểm thêm xinh
Khi ta có một bóng hình để nhớ.
Lai Ka
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét