Cái lạnh ùa về đi lạc nỗi đơn côi
Giữa những bôn ba dòng người đi rất vội
Độc bước âm thầm dưới hàng cây già cỗi
Trách thời gian trôi chẳng kịp chờ ta dẫu một cái nhíu mày...
Bàn tay ngày nào lạc mất một bàn tay
Để gió thổi qua kẽ tay ai lạnh buốt
Lạnh ở ngoài da len lỏi từng khúc ruột
Bởi những yêu thương nay trôi tuột mất rồi
Đông về kéo theo bao khắc khoải bồi hồi
Những nhớ cùng thương của một thời xa xôi lắm
Mây trời nhẹ trôi mà lòng ai trĩu nặng
Những con đường quen nay bỗng vắng chân người...
Trần Thị Luyện
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét