Tôi rất sợ những con người bình lặng
Chẳng bao giờ biết họ nghĩ điều chi
Và khi mọi thứ trôi theo dĩ vãng
Tôi vẫn mông lung không hiểu chút gì !
Tôi cũng sợ những tiếng cười gượng gạo
Trên nét môi còn bao vết đau sâu
Họ vẫn cố gắng cười trong giả tạo
Như thể nỗi đau chẳng có bắt đầu !
Tôi sợ lắm cuộc sống này, sợ lắm
Họ vẫn tốt bằng lời, lẽ, chữ, câu
Nhưng chẳng biết lúc nào sau tay nắm
Sẽ quay ngược cán dao ra đâm nhau ...
Thuở trước học thầy đã từng dạy kỹ
"Những gì ta hiểu là một phần trăm nhỏ nhoi"
Đến tận bây giờ ngồi đây, tôi nghĩ
Lại cuộc đời trong nguyên lý "Băng trôi" ...
Khắc Ghi
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét