Dù có cố gắng làm gì tất thảy
Thật khó để ta vứt bỏ ký ức của riêng mình
Vẫn giữ lại cho mình chút ảo ảnh lung linh
Dẫu như thể in trong hình nước mắt

Như những ngày mưa xưa..
Dẫu môi run nhưng tay anh vẫn nắm chặt
Sợ vô tình lạc mất một bàn tay
Mưa gió đã qua đi..
Cát bụi tiếp những ngày
Không thể nhìn vào mắt nhau
Ta cứ cúi đầu lặng lẽ sống
Cứ lặng lẽ quan tâm
Cứ âm thầm hy vọng
Cứ đợi chờ...
Vạn ngày, tình ấy chẳng hề phai!!!!
Huân Trần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét