Chẳng còn gì để mà tha thiết
Khi ai kia cứ mãi hững hờ
Ta không nói không phải vì không biết
Mà chỉ là ta nhắm mắt làm ngơ!
Chẳng còn gì để mà níu kéo
Khi tình kia càng lúc lại càng buồn
Ừ thì bởi là do ta không khéo
Giữ em bên mình nên mới phải đành...
Buông!
Chẳng còn gì để mà chờ đợi
Bao nhiêu lâu mới đi hết một đời?
Cả chiếc lá trên cành xanh dịu vợi
Đến một ngày cũng héo úa mà...
Rơi!
Chẳng còn gì để mà hy vọng
Viễn cảnh kia sao quá đỗi hoang đường
Đã gặp nhau giữa đất trời dài rộng
Sao nỡ đành ly biệt hỡi người thương?
Chẳng còn gì, chẳng còn gì nữa cả!
Ta trở về gửi gió - nỗi niềm ta
Cơn gió thổi qua miền trung du lạ
Còn vọng về một khúc tình ca!
Huân Trần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét