Anh vẫn thường tìm em trong muôn vàn nỗi nhớ
Bình yên ở nơi đâu cho anh chắp vá cuộc đời?
Anh vẫn thường...hay nghĩ về duyên nợ
Rồi đổ cho phận người mà đổi lấy chút thảnh thơi!
Anh có hèn, đớn mạt không em ơi?
Khi cứ đổ vấy cho cuộc đời gieo chi điều ngang trái
Chưa dám cùng em đã nhận phần thất bại
Thật là đớn hèn chẳng đáng mặt đàn ông!
Anh vẫn thường lạc lõng giữa phố đông
Đi qua bao con đường...chẳng biết mình đi đâu cả!
Phố chiều nay đổ cơn mưa tầm tã
Anh ướt lòng, phố ướt lối anh qua!

Anh vẫn thường hát mãi một câu ca
Trong những đêm anh nặng lòng suy nghĩ
Anh hát vu vơ hay hát cho những điều anh giấu kỹ
Mà câu hát cứ ngập ngừng chẳng biết gửi về đâu?
Anh vẫn thường nghĩ đến chuyện mai sau
Chuyện mà chúng mình gọi là "phép màu", em có nhớ?
Nghĩ chẳng xong anh nặng từng tiếng thở...
Đau đáu lòng anh trăn trở cùng đêm!
Anh vẫn thường...thường tự trách bản thân thêm!
Đã không thể mang cho em hạnh phúc
Thì em ơi, hẳn cũng là đến lúc...
Anh phải thường
tự khóc
thương anh!
Huân Trần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét