Người có thể cười vì cô ấy trẻ con
Bỏ cả tháng năm phí hoài tuổi trẻ
Để yêu một người trong âm thầm, lặng lẽ
Mà chưa một lần người dõi mắt nhìn sang.
Người đừng cười khi thấy cô ấy thích lang thang
Những con đường quen nhưng dòng người xa lạ
Vì biết rằng người hay về con đường trong đêm lạnh giá
Mà quên mang dù để rồi mưa về người chẳng kịp dừng chân.
Người đừng cười khi thấy cô ấy ngồi ở đó thật lâu
Chỉ đợi người đi qua và mỉm cười thật khẽ
Dù nụ cười ấy lẫn vào trong gió chiều nhè nhẹ
Còn hơn người buồn, cô ấy lại thêm đau.
Người có bao giờ hỏi cô ấy là vì sao
Bao người để yêu nhưng lại không mà chọn người không thể
Chắc tại người có ánh mắt buồn mà bao người không như thế
Để cô ấy phải bâng khuâng nhung nhớ mãi một người.
Cô ấy từng nói rất thích thấy người cười
Không phải vì điều gì, đơn giản là vì muốn
Vì khi ấy đủ biết rằng người không sầu muộn
Một nụ cười thôi đẹp hơn tỉ thứ trên đời.
Cô ấy yêu người nhưng chưa dám nói một lời
Vì người từng bảo chỉ xem như bè bạn
Bên cô ấy hình như người thấy chán
Vì cô ấy hay buồn qua những câu viết, bài thơ!
Người đừng cười khi cô ấy từng mơ
Ngôi nhà nhỏ có nụ cười nồng ấm
Để những ngày mệt nhòa, mồ hôi rơi ướt đẫm
Người trở về nhà, cô ấy xoa nhẹ bờ vai.
Ừ, thì chắc là sau này người cũng sẽ yêu ai
Không phải cô ấy đâu, dù tháng năm có trôi vội vã
Cô ấy cũng dần dần học cách yêu một người xa lạ
Vào một ngày kí ức về người đã thật sự ngủ yên!
Mỹ Nhiên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét