Hết ngày này qua ngày khác
Tôi để mình lạc vào nỗi cô đơn
Tôi hoài nghi, tôi than trách, giận hờn
Mà quên mất mình vẫn còn quá trẻ.
Tôi thầm trách cuộc đời sao buồn thế
Người tôi thương tôi chẳng thể cùng người
Tôi chán chường, tôi đau đớn, chơi vơi
Quên mất cả những người thương tôi nhất.
Tôi trốn tránh những tháng ngày tất bật
Sợ chông gai, sợ vấp ngã, xô bồ
Ngổn ngang lòng với trăm nỗi âu lo
Mà quên mất phải tự mình cố gắng.
Tôi buồn hoài dù trời mưa hay nắng
Ghét cuộc đời sao chẳng có gì vui
Giết thời gian bằng những giấc ngủ vùi
Quên mất cả cuộc đời tôi nên sống.
Phải khác thôi, tôi là niềm hi vọng
Của gia đình, của bè bạn tôi thương
Tìm niềm vui từ những thứ bình thường
Không cho phép nỗi buồn xâm chiếm nữa.
Phải khác thôi khi mà tôi còn trẻ.
Lai Ka
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét