Gió mùa về bên gác vắng cô đơn
Cuốn những chiếc lá khô bay xạc xào giữa phố
Mang nỗi nhớ khôn nguôi chất đầy con tim nhỏ
Mỗi đợt gió về nỗi nhớ lại đầy thêm...
Gió mùa về cứ khắc khoải mỗi đêm
Giữa những nhớ thương đã bao ngày nén lại
Nay lại cháy bùng lên, chẳng thể nào kìm mãi
Nhớ thương và thương nhớ suốt đêm thâu...
Gió mùa về rồi gió cuốn đi đâu?
Bóng hình ai chập chờn trong những giấc mơ chẳng bao giờ trọn vẹn
Ngỡ đã có thể nắm tay đi trên những con đường hò hẹn
Nhưng giật mình mới biết... chỉ là mơ...
Gió mùa về ta lại thấy bơ vơ
Thấy lạnh hơn đôi bàn tay trong những ngày hoang hoải
Đôi bàn tay vẫn đang chờ đợi mãi
Để được nắm một bàn tay đang xa tận nơi nào...
Gió mùa về ta lại nhớ biết bao...
Nguyễn Công Tậu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét