Anh có tin rằng em đang rất cô đơn
Ngay khoảnh khắc này em cần anh hơn tất cả
Anh ở đâu? Làm gì? Người thương ạ!
Mưa gió, hay lòng em tơi tã bão giông?!
Biết chẳng thể đâu được gọi anh là chồng
Tình nhân thôi em không đèo bồng hơn nữa
Giá như...anh đến rồi và chờ em ngay thềm cửa
Em sẽ ào đến hôn anh như không có thêm lần nữa bao giờ
Tình nhân thôi em không đèo bồng hơn nữa
Giá như...anh đến rồi và chờ em ngay thềm cửa
Em sẽ ào đến hôn anh như không có thêm lần nữa bao giờ
Anh có tin rằng em đang rất bơ vơ
Đến nỗi nhớ anh cũng rụt rè,lén lút
Trái tim nhũn mềm đang thét gào, sôi sục
Chỉ một phút thôi sao anh hờ hững, vô tâm!
Đến nỗi nhớ anh cũng rụt rè,lén lút
Trái tim nhũn mềm đang thét gào, sôi sục
Chỉ một phút thôi sao anh hờ hững, vô tâm!
Hơi ấm tan dần giữa đêm đen đặc tối tăm
Em chạm vào thinh không
...sát gần bờ môi ấm
Rơi
Sâu thẳm
Vỡ toang...
Em đưa tay kéo lại tấm mành voan
Gió thốc vào vai thon lạnh dần lên run rẩy
Chạm vào môi khô,vào eo, hông, và chạm vào tận cùng hụt hẫng
Em...trôi vào đêm.
Gió thốc vào vai thon lạnh dần lên run rẩy
Chạm vào môi khô,vào eo, hông, và chạm vào tận cùng hụt hẫng
Em...trôi vào đêm.
Ngọc Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét