Khi hoa xoan rụng đầy
Mùa xuân đi ngang ngõ
Chúng mình sẽ...đắp xây...
Anh và em nắm tay
Đi qua luôn mùa hạ
Mặc kệ em tất tả
"Bao giờ cưới hả..anh?”
"Chúng mình còn xuân xanh
Cưới làm gì, chưa muộn"
Em giận anh luống cuống
"Thôi được rồi...cuối thu".
Những ngày mây mịt mù
Của tháng mười cũng cạn
Sợ hỏi anh lại chán
Nên thôi đành...lặng câm...
Đóa hoa cúc em cầm
Rớt rơi...rơi từng sợi
Anh ôm vào: "Cố đợi
Đông sang rồi nên duyên".
Em về mà muộn phiền
Đôi mắt buồn nhỏ lệ
Sao mà đợi lâu thế?
Mà không... anh hứa rồi.
Một ngày ra cửa ngồi
Em nhìn ra vườn trước
Đôi mắt buồn ngấn nước
Cải nở tự hôm nao.
Đông sang tự hôm nào
Mà em không để ý
Những ngày kia mụ mị
Chẳng bù cho... hôm nay.
Lời anh hứa gió bay
Đưa mây về tít tắp
Em đợi và cóp nhặt
Tuổi xuân qua mất rồi.
Đừng yêu nữa anh ơi.
Trần Thành Vinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét