Tự cười mình cũng một thuở dại khờ
Yêu tha thiết và yêu như tưởng chết
Để đến cuối cùng vẫn lạc bước bơ vơ
Tuổi trẻ khát khao và cũng lắm mộng mơ
Muôn ảo tưởng đắp thành ngàn giấc mộng
Thênh thang bước giữa đất trời cao rộng
Ước phải cao, và mơ phải thật xa.
Một ngày chẳng may soi vào quá khứ
Tự cười mình cũng một thuở dại khờ
Yêu tha thiết và yêu như tưởng chết
Để đến cuối cùng vẫn lạc bước bơ vơ
Tuổi trẻ khát khao và cũng lắm mộng mơ
Muôn ảo tưởng đắp thành ngàn giấc mộng
Thênh thang bước giữa đất trời cao rộng
Ước phải cao, và mơ phải thật xa.
Nhưng cuộc đời nào có dễ chiều ta
Cay đắng tận cùng mà đành lòng chấp nhận
Yêu thương mong manh qua kiếp người lận đận
Nỗi khổ đau nào rồi cũng hóa mây bay…
Đừng quá buồn khi qua những cơn say
Đừng quá khổ đau vì một tình yêu đã chết
Đừng nghĩ dừng lại mà ngỡ là chấm hết
Đừng nghĩ sau hoang tàn chỉ toàn những cô liêu…
Cho những trái tim mệt nhoài sau một cuộc yêu
Xin gắn biển một chiều cho con đường đi qua thương nhớ.
Trần Việt Anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét