Bao năm rồi em vẫn chọn cô đơn
Một mình ngắm bình minh những sớm mai thức giấc
Một mình trong đêm, nghẹn ngào từng tiếng nấc
Em biết phận mình, chẳng mơ ước xa vời
Một mình, nhớ anh, chẳng dám nói thành lời.
Anh ở đó, có bao giờ chạm tới
Em sợ bước vào, tan vỡ sẽ đau thêm
Trái tim yêu và bao điều sâu kín
Cuộc sống muôn màu anh có, vốn không thuộc về em.
Vậy mà lý trí, con tim chưa một lần thôi day dứt, giằng co.
Làm sao đủ sức lãng quên thêm lần nữa
Đã dặn lòng mình đừng tin những câu hứa
Em mệt rồi khi cứ phải đắn đo
Cho mình thêm cơ hội, có khi nào hạnh phúc?
Nhiều đêm chạnh lòng nghe bạn bè thúc giục:
Đôi khi em nghĩ mình chẳng cô đơn
"Người cũ quên đi, đến với người tốt hơn"
Vì trong tim vẫn có một tình yêu thật lớn
Mới là nỗi cô đơn lớn nhất của đời mình, anh biết không?
Nhưng thật ra yêu mà chẳng có được
Ngày tháng trôi đi cứ chất chồng nỗi nhớ
Tự hỏi kiếp trước có duyên nợ gì không?
Mà kiếp này cứ mãi nhớ mong
Dù biết chẳng thể nào là hai nửa của nhau
Dù biết còn yêu người, là sẽ còn đau.
Hoa Cỏ May
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét